Thực hư mì chính giả
Giả bao bì và chất lượng
Theo ông Trương Thành Nhân, phó phòng Nghiệp vụ tổng hợp, Chi cục quản lý thị trường Hà Nội, đối tượng buôn bán mì chính giả chủ yếu là những người buôn bán nhỏ lẻ ở các chợ nông thôn, nhiều nhất là các huyện ngoại thành Hà Nội. Hàng giả chủ yếu là giả bao bì và giả chất lượng. Các hãng thường bị làm giả bao bì là Ajinomoto, Vedan, Miwon... Bao bì làm giả chủ yếu được tuồn từ Trung Quốc vào qua đường tiểu ngạch.
Ông Nguyễn Thanh Phong, phó cục trưởng Cục An toàn vệ sinh thực phẩm- Bộ Y tế cho biết, người tiêu dùng quan tâm nhiều đến loại mì chính giả về chất lượng. Người ta lo ngại tưthương dùng một chất khác, có thể gây hại cho sức khoẻ người tiêu dùng để làm mì chính giả. Tuy nhiên, đến nay chưa phát hiện lô mì chính giả nào nhưvậy. Trên thực tế, mì chính giả chất lượng chỉ đơn thuần là loại mì chính kém chất lượng được dán nhãn mác của các hãng tên tuổi vào. Cũng có thể người ta dùng đến đường hay bột để trộn thêm vào. Để phát hiện hàng giả thường người ta căn cứ vào những dấu hiệu cơbản như: đường hàn không sắc nét do cách làm thủ công, hoa văn trên bao bì không sắc nét, khác so với công bố của các hãng, hạt mì chính nhỏ, vụn. Sau khi tiến hành bắt giữ, họ phải mời đại diện các hãng đến giám định trực tiếp thì mới có thể đưa ra kết luận.
Không nên lạm dụng
Mì chính giả không ảnh hưởng gì quá nghiêm trọng đến sức khoẻ. Đó là khẳng định của cả ông Nhân và ông Phong. Hàng giả chỉ gây thiệt hại về kinh tế cho người sử dụng. Nghĩa là để đạt được mục đích tạo ngọt của mình, người ta phải tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba liều lượng mì chính phải sử dụng. Theo ông Phong, nhiều khi chất lượng của hàng giả chưa chắc đã kém hơn. Đó là hàng của các cơsở sản xuất nhỏ, muốn lợi dụng thương hiệu của các hãng lớn.
Qua các quy định quốc tế (tổ chức OMS/FAO của Liên Hiệp Quốc) và nhiều quốc gia (trong đó có nước ta) về việc sử dụng mì chính cho thấy rằng, không nước nào cho mì chính là độc hại và cũng không có nước nào cấm sử dụng, mà hầu hết đều giới hạn theo GMP (lượng chất phụ gia sử dụng chỉ vừa đủ để đạt được yêu cầu về công nghệ, cảm quan...). Tuy nhiên, mì chính chỉ là chất điều trị (tạo vị ngon ngọt), chứ không phải là một chất dinh dưỡng thực sự, và người ta khuyên không nên lạm dụng, chỉ cho vừa đủ để tạo vị. Có một thời, người ta quy định liều tối đa là khoảng 6g/ngày đối với người nặng 50kg. Nhưng nhiều nghiên cứu sau đó cho rằng không có độc hại gì và hiện không có quy định gì về liều dùng. Cũng không có tài liệu nào nói mì chính gây ung thư. Tuy nhiên, các gia vị tẩmướp của các món bỏ lò, nướng, quay, rán thì không nên cho mì chính. ở nhiệt độ cao, phân tử mì chính dễ bị mất nước, biến đổi thành chất khác và mất vị ngon ngọt. Nếu trong thành phần tẩmướp có đường, mì chính sẽ phản ứng với đường (ở nhiệt độ cao) để tạo ra melanoidin là chất có màu nâu ăn khó tiêu. Các nhà khoa học cũng khuyến cáo, không nên lạm dụng mì chính với trẻ em. Mì chính thường tạo ra cảm giác ngon giả tạo khiến trẻ “chê” các loại thực phẩm cần thiết khác.
Mì chính là muối natri của axit glutamic. Đây là một axit amin cần thiết cho con người nhưng cơthể không thể tự tổng hợp được. Axit glutamic là một thành phần của thực phẩm. Năm 1956 nhà vi sinh học Nhật Bản tên là Kirosita và các cộng sự đã nghiên cứu thành công phương pháp sinh tổng hợp axit glutamic nhờ vi khuẩn. Hiệu suất của phương pháp này cao gấp 10 lần so với phương pháp thuỷ phân cổ điển: muốn có 1kg mì chính theo đường lên men, chỉ cần 3-4kg bột sắn (củ mì) hoặc ngô. Nhờ phương pháp này, mì chính ngày càng rẻ và tràn ngập thị trường nhiều nước.
Nguồn: KH&ĐS Số 77 Thứ Hai 25/9/2006








