Liên hiệp các hội khoa học và kỹ thuật Việt Nam
Thứ năm, 20/01/2005 22:43 (GMT+7)

Margaret Mead - Nhà nhân loại học giúp mọi người trên thế giới xích lại gần nhau

Năm 1918 Margaret tốt nghiệp trung học và vào Đại học Depauw, tiểu bang Indiana nhưng sau một năm cô đã rời trường này để vào học Đại học Columbia (New York). Ba năm sau cô đã có bằng thạc sĩ về tâmlý học và chọn chuyên ngành Nhân loại học để làm luận văn tiến sĩ. Nhân loại học là môn học về con người với tư cách là một loài và các nhà nhân loại học quan tâm về việc giải đáp những mẫu ngườikhác nhau về cơ thể đã phát triển như thế nào, chẳng hạn tại sao người dân Pimê ở Châu Phi lại quá nhỏ, còn các thổ dân ở úc lại quá to lớn? Các nhà nhân loại học cũng quan tâm về các nhóm dân cư -các xã hội có quan hệ với những người sống xung quanh họ như thế nào. Họ nghiên cứu về cách mà các xã hội nhận định về thế giới qua các mối quan hệ gia đình, tôn giáo, ngôn ngữ và nghệ thuật. Họ còntìm hiểu cách thức lao động của các gia đình và cộng đồng.

Năm 1925, sau 5 năm học tập, cô muốn bước ra khỏi giảng đường và thực hiện công việc nghiên cứu trên thực địa. Cô chọn việc nghiên cứu nền văn hoá Polinêdi - một quần đảo thuộc Nam Thái Bình Dương. Nền văn minh hiện đại đang vươn tới quần đảo này, các tập tục và lối sống của người dân ở đây sớm muộn gì cũng bị biến mất vĩnh viễn, Margaret muốn quan sát và ghi lại chúng trước khi chúng biến mất.

Thời kỳ những năm 20 của thế kỷ trước, việc một phụ nữ đi du lịch xa xôi như vậy một mình là hết sức lạ lùng, đa phần phụ nữ thời đó chỉ mong có một cuộc sống ổn định, tạo một mái ấm gia đình và có con cái. Mặc dù bị nhiều người khuyên can, Margaret vẫn kiên quyết đến nghiên cứu nền văn hoá trên các hòn đảo ở Thái Bình Dương. Ngày 31/8/1925 Margaret Mead đã đến quần đảo Samoa sau cuộc hành trình dài ba nghìn dặm.

Quần đảo Samoa ở Nam Thái Bình Dương, cách xích đạo chừng một ngàn dặm về phía Nam. Được khám phá vào thế kỷ 18, quần đảo đã trở thành nơi buôn bán quan trọng, sau này nó trở thành hải cảng tiếp tế cho các tàu ghé vào lấy nhiên liệu và các thứ hậu cần khác.

Thiết bị nghiên cứu của Margaret mang theo khá sơ sài: ngoài hành lý cá nhân thì bà chỉ mang theo bút chì, sổ tay, một máy quay phim và một cặp mắt kính dự phòng. Vào thời kỳ đó các nhà khoa học đi nghiên cứu trên thực địa không được huấn luyện các phương pháp quan sát và ghi chép những khám phá của họ. Hoàn toàn bỡ ngỡ nhưng Margaret vẫn cố gắng khắc phục khó khăn này. Nhưng khi đến Pago Pago (thuộc đảo Tutuila) thì bà thất vọng bởi sự du nhập nền văn hoá Mỹ vào quần đảo này đã xoá dần những nét văn hoá bản địa. Phụ nữ ăn mặc không phải là những y phục truyền thống mà là những hàng dệt của Mỹ có sọc vằn “trông gớm ghiếc”. Những ngôi làng nằm dọc theo con đường xe buýt chạy qua bị ảnh hưởng rất nhiều bởi hàng hoá Mỹ và những du khách. Chúng không thể hiện một hình ảnh tiêu biểu của nền văn hoá bản xứ. Do vậy, Margaret quyết định đi đến đảo Ta’u - một trong ba đảo nhỏ trong quần đảo Manu’a. Mặc dù khí hậu ở Ta’u rất nóng nhưng Margaret rất phấn khởi vì đảo này có vẻ nguyên thuỷ và không bị biến chất như bất cứ vùng nào trên quần đảo Samoa. Bà lao vào quan sát và ghi chép những điệu nhảy của người Polinêdi và dành thì giờ phỏng vấn các thiếu nữ trong làng, trắc nghiệm trí thông minh của họ, ghi lại những kinh nghiệm và lai lịch dòng họ. Bà đã sưu tầm được một kho dự trữ những chi tiết về đời sống của thanh niên đảo Ta’u. Margaret đã hoàn thành công việc và trở về Hoa kỳ vào tháng 5/1926, bà bắt tay vào viết bản báo cáo về công trình nghiên cứu thực địa của mình có tên: “Đạt đến tuổi trưởng thành ở Samoa”. Quyển sách cho mọi người hiểu được tập quán, giới tính và gia đình của các thiếu nữ ở Samoa. Margaret tìm thấy ở Samoa một xã hội mà ở đó cuộc sống thường là ngẫu nhiên và thoải mái. Lớp trẻ Samoa coi tình dục như là một thứ trò chơi, họ phải học tập những kỹ năng của nó và thử nghiệm với nhiều bạn tình càng tốt. Chúng không nghĩ đến tình yêu lãng mạn, chúng không nghĩ về tình dục như là một phương tiện của đàn ông “chinh phục” đàn bà…

Cuốn sách của Margaret đã bán rất chạy. Nhiều nhà nhân loại học đánh giá cuốn “Đạt tới tuổi trưởng thành ở Samoa” là một thành công ngoại hạng, họ khâm phục bà trong một thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành một khối lượng nghiên cứu đồ sộ. Margaret không có mặt ở Mỹ khi cuốn sách được xuất bản mà lúc này bà đang theo đuổi một đề tài nghiên cứu mới. Tháng 10/1928 bà cùng người chồng thứ hai vừa mới kết hôn là Reo Fortune (Khi còn là sinh viên Margaret đã kết hôn với Luther Cressman, nhưng sau khi gặp Reo Fortune bà nhận thấy có quan niệm sống của bà với người chồng đầu tiên ngày càng khác nhau nên đã chia tay với ông và lấy Reo Fortune) đi thuyền buồm đến quần đảo Admiralty nằm ngoài khơi biển đông bắc của Tân Ghi nê. Đây là một nhóm gồm chừng 40 đảo, trong đó có đảo Manus là lớn nhất. Cho đến gần đây một số dân cư trên đảo vẫn còn là những kẻ ăn thịt người và săn đầu người. Dân cư đảo Manus sống trong các ngôi nhà được xây dựng trên các cột đóng xuống đáy vịnh. Các nhà truyền giáo hoặc nhà buôn không bao giờ đến thăm họ. Dân cư trên đảo không biết gì về thế giới bên ngoài, cuộc sống của họ quanh quẩn ở đợt thuỷ triều hàng tháng tràn lên dãy đá ngầm, nó đưa tôm cá đến nuôi sống họ. Dân cư ở Manus lúc nào cũng lo lắng, nếu họ làm điều gì “sai”, họ tin rằng các hồn ma sẽ đến trừng phạt họ vào ban đêm…

Margaret quan tâm đến các trẻ dưới 5 tuổi ở Manus, bà nhận thấy chúng có cuộc sống rất ảm đạm, sự ảm đạm này tiếp tục khi chúng trưởng thành. Trên đảo Manus, những người lớn không giáo dục con cái. Trở về New York bà đã viết cuốn sách “Trưởng thành ở Tân Ginê”, cuốn sách đã được hoan nghênh nhiệt liệt và phát hành rộng khắp.

Tháng 9/1931 Margaret cùng chồng đi nghiên cứu những người miền núi Arapesh, những cư dân sống ở sông Mindugumon và dân cư Tchambuli sống ở bờ hồ - ba xã hội nguyên thuỷ, bị cô lập.

Công việc nghiên cứu khá khó khăn vì khó tiếp xúc với những người Arapesh vả lại không có gì xảy ra nhiều ở những người Arapesh. Bởi thế sang năm 1932 họ chuyển đến sông Yuat và sống với dân Mindugumon. Đây là một nhóm dân ăn thịt người dữ tợn đã chiếm bờ đất cao nhất gần bờ sông. Trong quá khứ họ đã nhiều lần đột nhập vào các làng lân cận và bắt đi những phụ nữ. Đàn ông và đàn bà bộ tộc này đều rất hung dữ, đàn ông muốn có con gái, đàn bà muốn có con trai, bởi thế những bé sơ sinh có giới tính “sai lầm” đều bị họ vứt xuống sông. Margaret và chồng kết thúc công việc nghiên cứu ở đây cuối năm 1932. Sau đó nhờ một nhà nhân loại học người Anh là Gregory Bateson giới thiệu, Margaret đến Tân Ghinê nghiên cứu về tộc người Tchambuli sống trong ba ngôi làng nhỏ. Những cư dân này thích âm nhạc, nghệ thuật, khiêu vũ, diễn kịch và tổ chức lễ hội. Tóm lại là họ sống rất vui vẻ. Vai trò đàn ông và phụ nữ bộ tộc này trái ngược hẳn với ở thế giới văn minh: phụ nữ là người quản lý, tổ chức và lao động chính, trong khi đó đàn ông dành nhiều thời gian cho các hoạt động nghệ thuật như chạm trổ, bện dây, hội hoạ và khiêu vũ.

Cũng trong thời gian này Margaret dần cảm thấy gắn bó với Gregory Bateson nhiều hơn với chồng. Sau này, Margaret viết: “Gregory và tôi vừa thiết lập một thứ giao tiếp mà không có Reo tham dự”.

Điều này giống như điều đã từng xảy ra với Margaret, Luther và Reo năm năm về trước. Một người đàn ông mới thú vị và đồng cảm hơn đang dần loại trừ người đàn ông cũ. Bà đã li dị với Reo Fortune và lấy Gregory Bateson.

Mùa xuân năm 1933, Margeret trở về New York và bắt tay vào viết cuốn sách “Tình dục và tính khí nơi ba xã hội nguyên thuỷ” qua việc nghiên cứu ba tộc người Arapesh, Mundugamor, Tchambuli. Cuốn sách được xuất bản vào năm 1935 chứa đựng những tư tưởng thách thức. ý tưởng đàn ông và phụ nữ không cần đến các vai trò dành cho họ như trong xã hội phương Tây đã làm cho những người theo thuyết nam nữ bình quyền hả hê. Vai trò làm mẹ của phụ nữ theo truyền thống, theo Margaret là “phung phí các tài năng của phụ nữ, khi họ có thể thực hiện những chức năng khác còn tốt hơn là khả năng sinh con đẻ cái trong một thế giới đã quá đông người”...

Cũng như hai tác phẩm trước, cuốn sách này của bà đã gây được tiếng vang lớn. Margaret hăm hở nghiên cứu, hăm hở trong những chuyến đi thực địa không mệt mỏi, tháng 4/1936 bà đã sang Bali (ngày nay thuộc nước Cộng hoà Inđônêsia). Bali thực sự là thiên đường nơi trần thế, lễ lạt diễn ra hàng ngày. Sự phong phú của nền văn minh Bali làm họ kinh ngạc và thích thú. Bà và người chồng thứ ba - Gregory Bateson - đã ở đó 2 năm. Họ chụp tới 28.000 bức ảnh, sưu tập rất nhiều tranh hội hoạ, đồ trạm trổ, các bức vẽ của trẻ em và các con rối của kịch múa rối bóng. Họ còn quay vô số cuộn phim. Margaret và Gregory đã thực hiện một hệ thống tham khảo và lập thư mục để xác minh từng đề tài.

Đến tháng 3/1938 họ mới rời Bali và quay về Tân Ghinê trong một năm. Kết quả trực tiếp của chuyến đi khảo sát thực địa là tác phẩm “Tính cách của người Bali”. Nó được thành hình với sự cộng tác của Gregory và được minh hoạ bằng 700 trong số 25000 bức ảnh mà họ đã chụp ở Bali. Nó được coi là kỉ lục của chuyến đi nghiên cứu thực địa, mẫu mực về cách trình bày những khám phá của việc nghiên cứu trên thực địa. Năm 1938 bà sinh con gái, cùng lúc này thế chiến II nổ ra. Margaret được mời đến Washington phụ trách công việc thời chiến cho chính quyền. Sau chiến tranh, bà được mời đi thuyết trình và giảng dạy ở nhiều trường Đại học nổi tiếng. Ngoài công tác ở Viện bảo tàng lịch sử tự nhiên Hoa kỳ, bà được bổ nhiệm làm giáo sư phụ giảng về nhân loại học tại ĐH Columbia. Bà còn dành rất nhiều thời gian cho những chuyến đi nghiên cứu thực địa lần thứ hai ở những nơi đã đi qua như Bali, Manus, Tân Ghinê…

Đánh giá công lao của Margaret Mead, nhà báo Michael Pollard viết: Cho đến đầu thế kỷ 20, chỉ có một số ít người biết đến những khám phá và những lý thuyết của ngành nhân loại học. Chúng được cất kỹ trong các căn phòng của nhà bảo tàng và được mô tả trong các báo cáo và sổ tay khoa học. Margaret đã mang ngành nhân loại học ra ngoài ngăn kéo các phòng lưu trữ của bảo tàng và làm cho mọi người hiểu được những nét đại cương của đề tài. Bà được đánh giá là nhà nhân loại học vĩ đại nhất Hoa kỳ, đã có công lớn giúp mọi người trên toàn thế giới hiểu biết nền văn hoá của nhau.

Duy Anh
(Trích lược từ Michel Pollard, Margaret Mead, NXB Văn hoá - Thông tin, Hà Nội 2002)

Xem Thêm

Tin mới

LHH Bắc Giang: Nơi quy tụ, đoàn kết, phát huy năng lực sáng tạo của đội ngũ trí thức KH&CN
Liên hiệp hội tỉnh Bắc Giang là tổ chức chính trị - xã hội của đội ngũ trí thức KH&CN, được thành lập ngày 22/3/2000, với tôn chỉ, mục đích tập hợp, đoàn kết, phát huy trí tuệ, năng lực sáng tạo của đội ngũ trí thức KH&CN; điều hoà và phối hợp hoạt động của các hội thành viên, phục vụ sự nghiệp công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước, tham gia có hiệu quả các nhiêm vụ phát triển KT-XH địa phương.
Xúc tiến hợp tác và chia sẻ kinh nghiệm hoạt động đối ngoại nhân dân
Sáng ngày 19/3, tại thành phố Phan Thiết, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Bình Thuận (Liên hiệp hội) phối hợp với Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam (Liên hiệp Hội Việt Nam) và Học viện Ngoại giao tổ chức Hội thảo với chủ đề “Xúc tiến hợp tác và chia sẻ kinh nghiệm hoạt động đối ngoại nhân dân”.
Lương y Phan Nhật Anh được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch Hội đồng khoa học Viện Khoa học Nghiên cứu Nhân tài Nhân lực
Không chỉ là người sáng lập phương pháp Thập chỉ gia truyền, lương y Phan Nhật Anh còn là Chủ tịch Chi hội Nam y tỉnh Ninh Thuận. Vừa qua, ông được bổ nhiệm giữ chức Phó Chủ tịch Hội đồng khoa học Viện Khoa Học Nghiên Cứu Nhân Tài Nhân Lực thuộc Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam.
Hải Dương: Đề xuất giải pháp nâng cao hiệu quả hoạt động của hệ thống Liên hiệp hội
Ngày 14/3, tại Hải Dương, Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật tỉnh (Liên hiệp hội tỉnh) phối hợp với Trường Đại học Sao Đỏ đã tổ chức hội thảo tổng kết 15 năm thực hiện Chỉ thị 42 của Bộ Chính trị và đề xuất các giải pháp nâng cao hiệu quả hoạt động của hệ thống Liên hiệp hội trong giai đoạn hiện nay.
VUSTA ĐĂNG CAI HỘI NGHỊ AFEO MIDTERM 2025 TẠI ĐÀ NẴNG
Hội nghị Giữa kỳ Liên đoàn các tổ chức kỹ sư ASEAN (AFEO Midterm) năm 2025 sẽ chính thức được tổ chức tại thành phố Đà Nẵng, Việt Nam từ ngày 5 - 8/8/2025. Hội nghị được đăng cai và chủ trì bởi Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam (VUSTA) cùng với sự phối hợp với nhiều cơ quan, tổ chức liên quan.
Bắc Ninh: Góp ý kiến dự thảo văn kiện trình Đại hội XIV của Đảng
Ngày 13/3, Liên hiệp các Hội Khoa học & Kỹ thuật tỉnh (Liên hiệp hội) đã phối hợp với Ban Tuyên giáo & Dân vận tỉnh tổ chức hội thảo “Lấy ý kiến đóng góp của đội ngũ văn nghệ sỹ, trí thức, cán bộ khoa học công nghệ của tỉnh vào các dự thảo văn kiện trình Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XIV của Đảng và dự thảo các văn kiện trình Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ XXI”.