Đừng lo trước so sánh của Trưởng đại diện IMF
“…Nhận định của ông Il Houng Lee khiến không ít người bị “hẫng”, bất ngờ, có người còn coi đó như “phát kiến” lạ. Với tôi, đó là chuyện bình thường. Nên xem đó là cách nói vắn tắt của một chuyên gia kinh tế để nhấn mạnh nguy cơ tụt hậu xa về kinh tế, để cảnh báo cho những ai thích tự ru ngủ trên những thành quả còn khiêm tốn của chúng ta.
Tôi thấy trước hết nên hoan nghênh một chuyên gia kinh tế nước ngoài, với tư cách là người bạn của Việt Nam đã đưa ra “con tính nhẩm” thật giản dị, cốt để cảnh báo chúng ta nên có thái độ bình tĩnh, khách quan để nhìn nhận sự tụt hậu của Việt Nam mà thôi.
Khi nói về sự phát triển của một quốc gia, người ta có thể dùng nhiều tiêu chí, chỉ tiêu cụ thể để mô tả thực trạng, động thái phát triển. Bên cạnh tự so sánh với chính mình, phải so sánh quốc tế.
Các nhà kinh tế thường so sánh trước hết ở chỉ tiêu tổng sản phẩm quốc nội (GDP), hay tổng thu nhập quốc dân (GNI) bình quân đầu người, được tính theo cả tỷ giá hối đoái chính thức (thường là với USD) và theo sức mua tương đương.
Cách nói hình tượng của ông Lee chính là dùng kiểu so sánh ViệtNamvớiSingapore(giả thiết chủ yếu: giữ tốc độ tăng trưởng như hiện nay). Đó là cách làm đúng, song mọi so sánh đều khập khiễng nên so sánh này được xem như một hình tượng để thấy khoảng cách phát triển còn xa lắm, không nên chủ quan.
Hơn thế, ông Lee còn muốn nhắc nhỏ đến vấn đề tiết kiệm để đảm bảo sự phát triển liên tục trong tương lai. Với cách lập luận: nếu giữ nguyên lợi thế về tốc độ tăng thu nhập tính bình quân đầu người của Việt Nam (cao hơn 1,2%/năm so với Singapore như đã đạt được trong 10 năm qua), thì để qua khoảng cách phát triển 10 lần như hiện nay (tính theo sức mua tương đương, thu nhập bình quân năm 2004 của Việt Nam là 2700 USD/người, còn của Singapore là 26.950 USD/người), phải cần tới 197 năm, thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam mới đuổi kịp mức của Sigapore hiện tại.
Có lẽ đây là cảnh báo thôi, mục tiêu của ViệtNamkhiêm tốn hơn. Nếu ai đó cho rằng, ví dụ so sánh ViệtNamvớiSingaporecó khoảng cách xa xôi quá, thì ví dụ so sánh với Thái Lan cũng không kém phức tạp. Theo lập luận của ông Lee, năm 2004, thu nhập bình quân của Thái Lan là 8.020 USD/người và của ViệtNamlà 2.700 USD/người (vẫn tính theo sức mua tương đương).
Với tốc độ tăng thu nhập bình quân đầu người của Việt Nam mấy năm gần đây là 6,4%/năm và Thái Lan là 5,4%/năm (độ “vượt trước” của Việt Nam ta chỉ là 1%/năm) để thu hẹp khoảng cách hiện nay giữa Việt Nam và Thái Lan và giữ nguyên tốc độ “vượt trước” như vừa qua, Việt Nam phải mất 70 năm mới đuổi kịp”.
Khi nói về thành tích của chúng ta thì không nên chỉ so sánh “ta” với “bản thân mình” trong chiều dài lịch sử, mà cần so sánh với các nước trong khu vực và trên thế giới. Đó là lời nhắn nhủ rất đáng trân trọng của ông Lee.
Vấn đề tốc độ tăng trưởng kinh tế và tăng trưởng bình quân đầu người cực kỳ quan trọng. Cần đẩy mạnh tiết kiệm để có mức đầu tư cao hơn, tạo tăng trưởng nhanh hơn.
Bên cạnh đó, điều tiết hợp lý tốc độ tăng dân số, ViệtNamsẽ có cơ hội rút ngắn nhanh khoảng cách phát triển so với các nước trên thế giới.
Liên quan đến phân tích của ông Lee, cũng cần nói thêm về huy động các nguồn vốn trong và ngoài nước. Là một trung tâm tài chính quốc tế của khu vực, năm 2003, Singapore thu hút được 11,4 tỷ USD đầu tư trực tiếp nước ngoài, còn Việt Nam nếu kể cả lượng vốn ODA, FDI và các nguồn tài chính khác, chỉ thu hút được lượng vốn bằng nửa số này.
Chúng ta đồng tình với ông Lee, nếu phân tích kỹ thì khoảng cách phát triển còn thể hiện cả ở thu nhập tuyệt đối và nhiều chỉ tiêu chất lượng khác. Năm 1976, khi thống nhất đất nước, thu nhập bình quân của Việt Nam là 101 USD/người, của Thái Lan là 390 USD/người, chuẩn mức thu nhập thấp là 250 USD/người.
Năm 2004, ViệtNamcó mức thu nhập bình quân theo giá thực tế là 550 USD/người, Thái Lan là 2540 USD/người; chuẩn mức thu nhập thấp là 825 USD/người.
Vậy, về chất lượng, Việt Nam vẫn chưa chuyển sang nhóm nước cùng mức thu nhập trung bình như Trung Quốc để “sánh vai” cùng Thái Lan, trong khi “khoảng cách tuyệt đối” sau gần 30 năm đã gia tăng từ 289 USD/người lên 1.990 USD/người, tức là “khoảng cách” tuyệt đối giữa Việt Nam và Thái Lan đã tăng lên 7 lần(!)
Theo đánh giá năm 2006 của Ngân hàng Thế giới, tỷ lệ công nghiệp chế tác trong xuất khẩu của Việt Nam là 50%, số tương ứng của Thái Lan là 75%, Singapore là 85%; xuất khẩu hàng công nghệ cao của Việt Nam là 2%, của Thái Lan là 30% và của Singapore là 59%.
ViệtNamcũng được đánh giá là có thành tích phát triển xã hội, thực hiện các mục tiêu thiên niên kỷ vào loại khá trong vùng. Tuy nhiên, còn kém Thái Lan về nhiều chỉ tiêu phát triển xã hội: Năm 2003, chỉ số phát triển nguồn nhân lực của ViệtNamđứng thứ 108/177, còn Thái Lan là 73/177.
Về chỉ tiêu phát triển nguồn nhân lực của người nghèo, ViệtNamxếp 47/103 nước và Thái Lan là 28/103. Thậm chí chỉ tiêu tương ứng 2 nước năm 2003 về thoát nạn mù chữ của người lớn (trên 15 tuổi) là 90,3% và 92,6%…
Như vậy, khoảng cách phát triển còn là vấn đề phải lưu tâm, mặc dù những năm gần đây, khả năng thu hẹp khoảng cách phát triển trên nhiều mặt đang tăng như tuổi thọ của người dân ViệtNamđã vượt Thái Lan.
Nhân dây, cũng cần nói thêm là vấn đề “đuổi kịp” có thể xem xét trên nhiều khía cạnh, dù chỉ về một chỉ tiêu tăng trưởng. Trước hết, dễ thấy sự chênh lệch khá lớn giữa cách tính tổng sản phẩm quốc dân (GNP) theo sức mua tương đương và theo tỷ giá hối đoái chính thức không phải là bất biến theo thời gian.
Chẳng hạn hiện nay độ lệch đó đối với ViệtNamlà khoảng 5 lần. Cách tính theo đồng nội tệ và ngoại tệ cũng khác nhau. Chẳng hạn, năm 2005, kinh tế ViệtNamtính theo giá so sánh bằng Việt NamD, tốc độ tăng trưởng kinh tế là 8,4%/năm.
Nếu tính GDP bằng đồng USD (theo tỷ giá chính thức) thì tăng trưởng lên đến 15%/năm (vì theo giá thực tế, GDP tăng đến 17%/năm và tỷ giá giữa Việt NamD và USD chỉ là 2%/năm.
Như vậy, thu nhập bình quân đầu người tính theo Việt NamD tăng khoảng 7% (do dân số tăng 1,33% và mức tiết kiệm tăng lên đôi chút). Còn tính theo đồng USD (giá thực tế) thì tăng trưởng đến trên 13,5%/năm.
Lúc này, ViệtNamcó “độ lệch” khoảng 2 lần, trong khi điều này không xảy ra ởSingapore. Như vậy, mọi so sánh đều rất ước lệ. Phải thông cảm với ông Lee thôi.
Tôi mong muốn chúng ta dám nhìn thẳng vào sự thật. Khi thấy rõ những non kém của mình thì sẽ đủ sức vươn lên mạnh mẽ. Chúng ta có nhiều thời cơ để rút ngắn khoảng cách và lúc này thời cơ đang đến.
Nguồn: Tiền Phong31/3/2006